Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017

Bầu con gái, nhà chồng ép ăn mì tôm liên tục 6 tháng trời và cái kết khủng khiếp khi bác sĩ mổ bắt đứa con ra

Vừa hết tháng thứ 3 một cái, mẹ chồng chị đã bắt chị phải đi siêu âm luôn rồi. Bác sĩ đọc kết quả khám thai là con gái. Chị rơi nước mắt vì thương con.
Lấy chồng giàu, chị cứ nghĩ đời người con gái như vậy là yên ổn. Chị đâu có ngờ được, cái kiếp lấy chồng giàu nó lại cơ cực nhiều đến như vậy đâu.
Lúc chị mới về nhà anh ra mắt, ai cũng quý mến chị lắm. Họ nói với chị rằng họ chẳng quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, miễn sao anh chị yêu thương nhau và chị là một nàng dâu ngoan, một người vợ tốt. Chị cũng tin vào lời họ nói. Một đám cưới long trọng được tổ chức, ai cũng nói chị đúng là chuột sa chĩnh gạo rồi. Ấy thế mà…
Kết hôn được chừng một tháng, mọi thứ với chị vẫn rất bình thường. Cho đến khi chị phát hiện mình mang thai. Chị vừa báo tin mang thai một cái, mẹ chồng chị đã ngay lập tức đi mua một đống đồ về để chỉ tẩm bổ. Bà nói rằng chị không được phép để cháu đích tôn của bà đói nữa. Bà còn đi hỏi các mẹo vặt để biết được đứa trẻ đó là trai hay gái ngay khi nó còn đang ở trong bụng mẹ. Chị bắt đầu thấy lo lắng, gia đình chồng chị rất mong đứa trẻ này là con trai, cả anh cũng vậy. Nhưng lỡ như, nó không phải là con trai thì chuyện gì sẽ xảy ra đây chứ. Chị cất giọng nhẹ nhàng:
– Con nào chẳng là con, miễn sao nó khỏe mạnh, đáng yêu là được mà.
Mẹ chồng chị vừa nghe xong quát lên ầm ĩ.
– Thế cái mục đích tôi cưới cô về đây là để công cốc à.
Chị sững sờ, hóa ra mẹ chồng chị đi xem bói và nghĩ rằng chị sẽ sinh được con trai nên mới chấp nhận chị làm dâu. (Ảnh minh họa)

Chị sững sờ, hóa ra mẹ chồng chị đi xem bói và nghĩ rằng chị sẽ sinh được con trai nên mới chấp nhận chị làm dâu. Giờ thì tiến thoái lưỡng nan, chị có hiểu ra thì tất cả cũng đã quá muộn rồi. Giờ chị chỉ biết cầu mong đứa con trong bụng chị là con trai để cuộc sống của nó không phải khổ mà thôi. Chị đâu có ngờ.
Vừa hết tháng thứ 3 một cái, mẹ chồng chị đã bắt chị phải đi siêu âm luôn rồi. Bác sĩ đọc kết quả khám thai là con gái. Chị rơi nước mắt vì thương con. Chị không sợ mình khổ, chị chỉ lo con bị đối xử bất công.
Vừa về đến nhà, mẹ chồng chị đã đưa cây chổi, bắt chị lau dọn nhà cửa.
– Lau mau lên đi còn cơm nước. Sắp tới bữa rồi!! Cô bầu bí, nên vận động nhiều cho nó dễ đẻ.
Mẹ chồng chị dứt lời thì đi thẳng luôn. Chị muốn khóc mà không dám khóc. Vừa biết chị bầu con gái một cái, mọi người đã thay đổi thái độ với chị ngay được rồi. Chưa hết, chị vừa ngồi vào mâm thì mẹ chồng chị:
– Cô đi úp mì tôm mà ăn đi. Bầu bí ăn là gì lắm chất, không tốt đâu. Mà từ mai, cô cũng nên ăn mì tôm đi, ngày nào cũng ăn mì. Ăn thế mới có chất.

Nhìn tô mì tôm, chị rơi nước mắt. (Ảnh minh họa)

Chị thấy nuốt nước bọt cũng nghẹn trong cổ. Mẹ chồng chị rõ ràng đang làm khó chị, dằn vặt chị vì chuyện chị bầu con gái. Mà bà cũng không cho chị đi siêu âm thêm bất cứ lần nào nữa. Bà nói sống chết tại số. Còn anh, anh nghe lời mẹ, lại máu con trai nên làm ngơ trước tất cả những gì mẹ anh đối xử với chị. Chị cũng muốn bỏ ngang rồi nhưng con chị sinh ra không có ông bà, có bố sẽ thiệt thòi lắm. Chuyện bỏ chồng cũng có hay ho gì đâu.
6 tháng ròng rã chỉ ăn mì tôm, ai cũng thắc mắc chị bầu bí, nhà có điều kiện mà gầy thế. Chị nghe xong chỉ lén quay đi lau nước mắt. Chị yếu quá, không đủ sức sinh vì cả 6 tháng đều chỉ ăn mì nên bác sĩ chỉ định mổ bắt con. Dù không muốn, nhà chồng chị vẫn phải đồng ý. Cho đến khi bác sĩ ra thông báo chị sinh con trai thì ai nấy đều sững sờ:
– Cái gì, bác sĩ có nhầm với ai không?? Con dâu tôi bầu con gái cơ mà. – Mẹ chồng chị ngơ ngác
– Phòng mổ chỉ có mình con dâu bà, chúng tôi nhầm với ai. Mà kết quả siêu âm bây giờ có hoàn toàn chính xác đâu. Tuy nhiên, cháu nội bà bị suy dinh dưỡng nặng do thiếu chất.
Mẹ chồng chị đứng không vững, anh cũng cúi đầu xuống khi chị được đẩy ra khỏi phòng mổ. Chẳng ai nói được với chị lời xin lỗi không biết vì xấu hổ hay vì không cam tâm nhận sai. Còn chị, chị quyết rồi, chị sẽ mang con chị đi, chị không thể chấp nhận sống trong cảnh này nữa. Chị nhẫn nhịn nữa cũng chỉ khổ con, khổ chị mà thôi.
Theo Blogtamsu