Theo đơn tố cáo của chị Đinh Thị T, con gái chị đã nhiều lần bị bố đẻ ‘làm chuyện người lớn’. Tuy nhiên, cơ quan điều tra lại ra quyết định không khởi tố vụ án.
Đang mang thai cũng bị đánh?
Dù phóng viên đã nhiều lần trấn an, nhưng cuộc trao đổi qua điện thoại vẫn liên tục bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc nghẹn, kêu khóc như xé tâm can của chị Đinh Thị T (SN 1985, ngụ Kiệt 6, đường Hoàng Diệu, TP.Đà Nẵng)
Theo lời kể, hơn chục năm trước, chị T từ Quảng Nam ra Đà Nẵng xin đi giúp việc nhà cho người khác. Số phận đưa đẩy, chị quen biết với Trần Viết Đ (SN 1983, ngụ xã Hòa Nhơn, huyện Hòa Vang, TP.Đà Nẵng).
Cả 2 qua lại tìm hiểu một thời gian dài. Đến năm 2007, nhận thấy mối quan hệ tình cảm đủ chín, chị T đưa anh Đ về ra mắt mẹ già ở quê. Trong lúc hôn lễ của vợ chồng đã được chuẩn bị đâu vào đấy, bất ngờ, mẹ của anh Đ bị Cơ quan CSĐT Công an huyện Hòa Vang bắt khẩn cấp vì tội Chứa chấp mại dâm.
Lúc đó, dù cái thai trong bụng đang lớn dần nhưng chị T vẫn chủ động đề nghị tạm hoãn đám cưới. Chị T kể, nguyên nhân là do chị mong muốn đám cưới của mình có đầy đủ song thân phụ mẫu hai bên cùng dự nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Mãi đến cuối năm 2011, khi cô con gái Trần Đinh Diệu Q (SN 2008) đã hơn ba tuổi, vợ chồng chị mới chính thức nên duyên vợ chồng bằng một đám cưới nhỏ, giản dị có mặt đầy đủ cả hai bên gia đình. Một thời gian ngắn sau, chị tiếp tục mang thai.
Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, “về chung một nhà” cả hai vợ chồng lại thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Theo như lời chị T trình bày, lúc này anh Đ mới bộc lộ bản chất thật của mình. Chẳng những không quan tâm đến cuộc sống của vợ con, bỏ mặc vợ đang bầu tự bươn chải kiếm tiền, anh D còn là một người đàn ông vũ phu.
Theo lời kể, chị T thường xuyên bị chồng mắng chửi, đánh đập, thậm chí dùng chân đạp vào bụng bầu. Đỉnh điểm của trận đòn “thừa sống thiếu chết” là lúc chị đang mang bầu được hơn 5 tháng, nếu không nhờ người thân đưa đi cấp cứu kịp thời, chị đã khó lòng giữ lại mạng sống cho đứa con.
Không muốn các con mình phải sống thiếu thốn tình cảm của ba, chị T vẫn nhẫn nhịn tha thứ cho hành động của chồng. Thế nhưng, anh Đ vẫn “chứng nào tật nấy”, bỏ bê gia đình. Một lần, chị vừa lên tiếng góp ý đã bị chồng đuổi ra khỏi nhà khi vừa sinh đứa con trai.
Thấy cảnh chồng đối xử quá tệ bạc với mình, chị T đã bồng theo đứa con nhỏ chưa đầy một tháng tuổi xuống trung tâm thành phố tìm việc làm. May mắn, người chủ cũ thương tình biết chị đang ở cữ nên nhận đưa về cưu mang, cho ăn ở. Hằng ngày, chị T chỉ làm một số công việc nhẹ nhưng vẫn được trả lương đầy đủ như trước đây.
Không chứng minh được hành vi
Dù đã tạm ổn định cuộc sống nhưng 3 năm qua, trong lòng chị T vẫn đau đáu nỗi lo lắng về cô con gái nhỏ mới hơn ba tuổi của mình, không biết con có được chồng và gia đình bên nội chăm sóc chu đáo hay không?
Trong thời gian này, ngoài những cuộc điện thoại hỏi han trò chuyện, mỗi tháng chị T cũng đón con về chỗ mình ở một lần.
Ngày cuối tuần tháng 4/2015, chị T đón cháu Q chở đi chơi. Đến chiều ngày 12/4/2015, chị đưa con về lại cho con gái đi học. Trong lúc vào phòng ngủ chung của chồng với con gái để thu dọn quần áo bẩn mang giặt, chị T phát hiện chiếc quần của con dính máu, màu xẫm đen đã nhiều ngày.
Thấy sự việc bất thường, chị T có đưa chiếc quần cho mẹ chồng xem, nhưng bà xua tay bảo: “Nó đi vệ sinh không sạch thôi”. Dù trong lòng vẫn hoài nghi khi nghe mẹ chồng nói vậy nhưng chị T vẫn đem quần áo đi giặt.
Ngày 14/4, chị T đưa con đi khám tại khoa sản Bệnh viện huyện Hòa Vang. Tại đây, các bác sỹ kết luận: “Cháu Q bị xây xát, sang chấn vùng âm hộ chưa rõ nguyên nhân”.
Được sự hướng dẫn của Cơ quan pháp y huyện Hòa Vang, chị liền đưa con đến Công an xã Hòa Nhơn trình báo sự việc. Công an xã đã chuyển toàn bộ đơn tố cáo của chị lên cơ quan Công an huyện Hòa Vang thụ lý, điều tra giải quyết sự việc.
Theo lời chị T kể, vừa ra khỏi cổng công an xã, cô con gái nhỏ của chị vội vã nắm tay mẹ van xin: “Mẹ dẫn con đi ở với. Mẹ đừng dẫn con về nội, ba đánh con chết”. Thấy con gái sợ sệt lo lắng, chị T động viên con gái để chị đưa cháu về trước. Sự việc sau đó rơi vào quên lãng vì gia đình chồng gạt đi, không cho chị theo đuổi kiện cáo.
Mãi đến cuối năm 2015, trong lúc chỉ có hai mẹ con ở cùng nhau, chị được cô con gái nhỏ kể lại đầu đuôi sự việc với điều kiện “mẹ không được nói cho ba nghe”. Chị T gật đầu đồng ý, bé Q hồn nhiên cho biết: “Ba nằm trên bụng con tức bụng lắm mẹ ạ…”.
“Khi nghe chuyện này, lòng tôi thắt lại vì đau đớn, từng câu từng chữ của cô con gái nhỏ như những lưỡi dao đâm thẳng vào lòng”, chị T gạt nước mắt tâm sự.
Từ lời kể của con, một lần nữa, chị T làm đơn tố cáo gửi lên Cơ quan Công an huyện Hòa Vang. Trong lúc sự việc chưa được giải quyết, ngày 27/12/2015 (Âm lịch), khi tắm cho con, chị phát hiện trên cánh tay của cháu Q có một vết bầm.
Sau nhiều lần động viên, hứa không nói cho ai biết, cháu Q mới thuật lại cho mẹ chuyện cháu bị bà nội đánh vào mông, còn cô ruột lấy roi đánh vào tay vì: “Dám khai thông tin ba làm chuyện người lớn với mình cho công an nghe”. Điều này khiến chị T đặt câu hỏi, liệu có hay không người thân của gia đình chồng biết rõ sự việc song vẫn cố tình bao che.
Qua thông tin cầu cứu, chị T mong các các cơ quan chức năng sớm làm rõ sự việc để con gái chị được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.
Tuy nhiên, chiều ngày 24/5, trao đổi với PV, đại diện Cơ quan CSĐT Công an huyện Hòa Vang cho biết, đơn vị đã nhận được đơn của chị T tố cáo. Qua xem xét nội dung đơn cũng như căn cứ vào khoản 1, điều 107 Bộ luật tố tụng hình sự, Cơ quan CSĐT, Công an huyện Hòa Vang quyết định không khởi tố vụ án hình sự số 16 ngày 2/2/2016, với lý do không có sự việc phạm tội.
“Chúng tôi cũng đã gửi văn bản thông báo đến cho chị T, nhưng không nhận được sự đồng tình của nguyên đơn. Hiện, chị T vẫn nhiều lần gửi đơn khiếu nại yêu cầu giải quyết sự việc”, đại diện Cơ quan Công an huyện Hòa Vang trả lời.
Theo Baophapluat