Cơm ngon nhưng vẫn thèm phở, với đàn ông là vậy. Cơm là món không thể thiếu nhưng đổi gió có phở cũng đỡ chán mồm.
Trời lạnh, ra ngoài làm bát phở nóng hổi, vừa mới lại vừa lạ, vị thì khác cơm, bảo sao đàn ông không thích. Đàn bà ăn phở cũng thấy ngon nhưng họ biết, nhiệm vụ của họ là căn bếp, là nấu cơm cho chồng, là phục vụ chồng, là chung thủy với chồng. Nên, phở kia chẳng thể khiến họ xao lòng.
Đàn ông, họ ít khi phải vào bếp nấu nướng nên họ chưa thực sự hiểu được, nỗi vất vả và tâm huyết của người nấu cơm.
Chỉ khi mâm cơm nóng hổi bưng lên, họ ngồi vào ăn và thưởng thức, họ biết ngon mà lại không biết rằng, có cả mồ hôi và bao công sức của người vợ hiền, dâu thảo. Họ lại nghĩ, lúc này, giá như có bát phở đổi món thì cũng thấy lạ bụng.
Và họ ra ngoài tìm "phở". Đó mới là điều đáng bàn… Họ tìm ở quanh không có, tìm thật xa. Họ đã tìm thấy. Họ lao vào ăn "phở" như chưa từng có "cơm". Họ quên mất "cơm", quên mất rằng, bao năm nay mình sống nhờ "cơm". "Cơm" làm cho ấm bụng, chắc dạ mỗi khi đi làm về nhà bụng réo ỉ ôi.
"Cơm" làm giải tỏa cơn thèm trong những ngày lạnh giá. Món cơm nóng hổi ấy là liều thuốc giúp họ vượt qua mệt mỏi và có sức để chiến đấu với công việc.
Món "phở" mà họ đang ăn lạ quá, ngon quá lại kèm theo cả gia vị ngọt ngào. Có mấy ai cưỡng lại được khi khói thơm bốc lên ngào ngạt. Họ cứ thế ăn, ăn đến một ngày họ cảm thấy chán ngấy cái món "phở" này rồi.
Lúc này, đàn ông mới chợt nhận ra, bấy lâu rồi mình không ăn "cơm" nhỉ, không biết bây giờ ăn cơm có ngon không? Rồi họ lại thấy cồn cào trong bụng. Phải rồi, nếu bỏ "cơm" vài bữa, họ sẽ thấy có cảm giác như thế.
Con người ta không thể thiếu cơm trong vài ngày. Vì không có cơm, sức lực cũng không còn. Gạo tẻ là món ăn mà người Việt mãi mãi không bao giờ có thể từ bỏ.
Ấy vậy mà, trong một vài phút xao lòng, đàn ông đã vô tình bị món "phở" lạ kia cuốn đi. Họ quên mất món "cơm" ngày ngày họ ăn ngon như thế nào. Đến bây giờ, họ hối hận, họ ăn năn, họ muốn quay về… tìm "cơm".
"Cơm" đã cháy, cũng không còn thơm như ngày nào nữa. "Cơm" cũng không còn dẻo, còn ngon, còn ngọt. "Cơm" nguội, "cơm" khô, "cơm" rời rạc vì lâu nay, "cơm" bị lãng quên, không ai ngó ngàng.
Giờ đây, người chồng mới chìa tay ra đón lấy vợ, xin lỗi vợ, mong vợ tha thứ vì đã trót "chán cơm thèm phở". Nhưng người vợ ấy dù có chút ngập ngừng, cũng không thể nào đón nhận bàn tay ấy, bàn tay đã rũ bỏ họ, đã không cầm lấy khi họ cố bấu víu vào.
Chia tay đi, li hôn đi, đã thèm "phở" thì ăn phở mãi mãi. Cơm sẽ không chấp nhận những người phản bội. Vợ cũng không chấp nhận một người chồng bội bạc. Bát nước hất đi rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được đâu.
Người chồng ôm mặt khóc nức nở vì nhớ những bữa cơm vợ nấu, nhớ những lời hiền từ vợ dặn, nhớ những lúc ốm đau có vợ chăm sóc ân cần. Nhưng đã quá muộn rồi. Biết có ngày hôm nay, sau ngày ấy còn vì tình nhân mới mà quên vợ hiền?
Nhớ đấy! Cơm còn không có mà ăn đâu 😠