Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Cứ hễ cãi nhau là vợ bỏ về ngoại, 1 lần chồng đi theo để về nói chuyện với bố mẹ vợ thì chết sững sờ khi biết điều kinh hoàng

(Gocphaidep.com) - Tôi bủn rủn không tin nổi vào mắt mình nữa. Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra cơ chứ, có đến nằm mơ tôi cũng không tin nổi sự thật đau đớn này.
Tôi cưới vợ đến nay đã được 2 năm, thời gian đầu 2 vợ chồng hạnh phúc lắm. Lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, lúc đó tôi nghĩ mình thật may mắn khi lấy được em. Vì vợ chồng còn trẻ lại muốn dành thời gian cho nhau nên tôi bàn với vợ kế hoạch chuyện con cái 1 thời gian. Cô ấy liền gật đầu đồng ý.
1 năm đầu 2 đứa dính nhau như sam, nhưng sang năm thứ 2 tôi bắt đầu bận rộn với công việc hơn. Tôi tính dốc hết sức vào dự án mới này, nếu thành công tôi sẽ có khoảng 500 triệu lúc đó tha hồ đưa vợ đi du lịch và tích góp tiền để sinh con. Thời gian đầu vợ cũng cảm thông cho chồng, mỗi lúc tôi về muộn cô ấy đều ân cần quan tâm hỏi thăm nhưng càng ngày cô ấy càng tỏ ra khó chịu.

(Ảnh minh họa)
Cưới nhau được hơn 1 năm rồi nên bố mẹ cũng giục chuyện con cái vì thế mỗi lần gần gũi tôi bảo với vợ: “Mình cứ để tự nhiên em nhé, anh cũng thích có con rồi”. Cô ấy mỉm cười gật đầu.
Chúng tôi thả tầm hơn nửa năm nhưng vẫn chưa thấy con đến với mình, mỗi lần cuối tháng tôi lại hay hỏi:
- Tháng này em đã thấy dấu hiệu gì chưa?
 Thú thực tôi chỉ quan tâm thôi chứ không có ý gì ai dè cô bực bội:
- Em có tháng nào kinh nguyệt đều đâu mà em biết. Hơn nữa anh hay làm việc căng thẳng bia rượu suốt ngày như thế có con làm sao được mà cứ hay hỏi thế nhỉ? Bao giờ có thì em báo sao mà anh giống mẹ anh thế.
Nghe vợ nói thế tự dưng tôi cũng cáu lên bảo cô ấy vô lý thế rồi hai đứa cãi nhau. Tối đó vợ ôm đồ về ngoại, nhà cô ấy cách nhà tôi 5km cùng trong thành phố nên cô ấy phóng xe vèo phát là về đến nhà.
Tôi chán nản đóng sầm cửa: “Em đi thì đừng có mà về nữa”. Nói vậy thôi chứ dăm ba bữa không thấy vợ về lại phải nhắn tin xin lỗi rồi vợ chồng lại làm hòa. Mẹ vợ hay dặn tôi:
- Dạo này nó bị stress công việc và chuyện con cái. Nó buồn vì mãi vẫn chưa có bầu, con cố gắng tâm lý với vợ tý nha con.
Tôi gật đầu và cố gắng làm như lời mẹ vợ nói, nhưng khổ nỗi vợ càng ngày càng khó tính. Cô ấy dường như biến thành 1 con người khác, cứ hễ thấy mặt tôi là gây sự. Nhiều lúc công việc áp lực về nhà lại gặp cái mặt như bà chằn của vợ khiến tôi chán nản vô cùng. Có lần vợ gọi về nhưng tôi sợ lại sinh chuyện cãi nhau nên đi uống rượu với bạn cho lành, kết quả hôm sau vợ lại về ngoại ở. Tôi cứ như phát điên lên với tính khí thất thường trẻ con của cô ấy. Có lần bực quá tôi bảo:

- Em cứ như con điên ấy. Nếu cứ thế này mãi thì mệt mỏi lắm, hay giải tán sớm đi.
- Được nếu anh muốn vậy thì giải tán đi, tôi cũng chán kiểu chồng như anh lắm rồi. Ngày nào cũng công việc công việc, anh chẳng bao giờ chịu hiểu cho tôi hết.
- Cô còn muốn hiểu sao nữa, tôi luôn tìm cách làm hài lòng cô còn cô thì cứ động tý là nổi đóa lên, liệu có thằng nào chịu được. 2 tháng nay cô xem đi, có mấy khi nhà này được yên ổn đâu, động tý là cô bỏ về nhà mẹ. Cô xem nhà này là cái chợ đấy à?
- Anh viết đơn đi rồi gửi đến nhà mẹ cho tôi, tôi sẽ kí.

(Ảnh minh họa)
Nói rồi cô ấy bỏ về, trời ơi khi đó em sắp nổ não. Em nghĩ lần này chắc không sống được với nhau nữa giải tán cho sớm chợ.  Cô ấy đi được tầm 5 phút thì em cũng xuống lấy xe đi theo, lần này em muốn nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ vợ 1 lần cho xong chuyện luôn.
Nhưng lúc đang đi thì em thấy 1 đám đông xúm vào xem 1 vụ tai nạn nào đó. Đang vội nên em cũng không định nán lại, nhưng đi thấy chiếc dép văng ra thấy quen quen nên em ngoái đầu lại để rồi bủn rủn khi trước mặt em là cô vợ đang nằm sõng soài. Em vứt xe xuống đường mà không thèm bật chân chống, lao vào ôm lấy vợ:
- Em ơi em tỉnh lại đi em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi Thúy ơi. Anh sai rồi, anh sẽ không cãi nhau với em nữa. Dự án hay công việc anh cũng dẹp hết. Làm ơn, làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi.
Khi xe cấp cứu đến áo tôi đã ướt đẫm máu của vợ, tôi sợ mất cô ấy đến mức người cứ run bắn lên. Ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi đó có lẽ là khoảng khắc đáng sợ và tồi tệ nhất. Sau 2 tiếng mong ngóng cuối cùng tôi nhận được cái lắc đầu của bác sĩ:
- Mẹ con cô ấy đã không qua khỏi, tôi xin lỗi.
- Mẹ… mẹ con sao? Ý bác sĩ là vợ tôi có bầu sao?
- Cô ấy có bầu hơn 2 tháng nay rồi anh không biết sao?
Tôi bất tỉnh tại chỗ vì quá sốc, tỉnh dậy trước mắt tôi là tiếng khóc vang trời của cả nhà. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi, cả đứa con bé bỏng của chúng tôi nữa.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại trở nên cáu gắt thất thường như vậy. Điều đau đớn nhất là chính vợ cũng không biết rằng mình đã mang bầu. Đọc nhật ký của vợ mà tôi phải òa khóc, cô ấy nói mình bị trầm cảm và sợ hãi cảm giác 1 mình. Vậy mà tôi thì cứ mải mê công việc, tôi nghĩ rằng khi có tiền rồi tôi sẽ làm cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tôi đã nhầm, hạnh phúc là mang lại niềm vui cho nhau mỗi ngày chứ không phải chọn thời điểm để làm điều đó. Vậy nên xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi, đừng phớt lờ sự thay đổi trong tính cách của người thân vì có thể 1 ngày nào đó bạn sẽ phải ân hận như tôi bây giờ.
An  Nhiên/ Thể thao Xã Hội