Tôi biết mình làm bố vào tháng thứ 3 sau ngày cưới, đó là lúc vợ tôi tặng hàng xóm 1 bãi nôn khổng lồ ngay giữa cửa nhà họ khi vừa đi xem film ở Vincom về .
Đó là toàn bộ số thực phẩm mà vợ tôi ăn ở quán, con chó nhà hàng xóm mừng lắm, nó biết ơn vợ tôi đến nỗi mấy hôm cứ thấy vợ tôi về là chạy ra vẫy đuôi. Chiều hôm sau tôi đưa vợ đi siêu âm thì thai đã ở tuần thứ 3, tôi sung sướng cười ngoác cả mồm khiến vợ phải lấy tay bịp miệng tôi lại vì sợ bác sỹ tưởng chồng bị trúng gió . Ngay sau khi biết mình có thai, thái độ của vợ tôi đã thay đổi 1 cách chóng mặt , giờ vợ tôi không muốn động tay vào bất cứ cái gì, vợ tôi bảo: “Giai đoạn này phải giữ cho con, anh phải làm hết mọi việc, em không làm được gì cả .
Tôi biết là NHỤC rồi , nhưng lúc đó cảm giác được làm bố khiến tôi chấp nhận tất cả, tôi có cảm giác như có 1 sức mạnh vô hình nào đó bắt tôi phải thay đổi. Giờ tôi làm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp, quét nhà, lau nhà, rửa bát, đổ rác, giặt là quần áo… tôi làm tất, vợ tôi đi làm về gác chân xem tivi cho đỡ mệt rồi đem chỗ thức ăn mua ở cửa hàng đun lại cho nóng. Ăn xong tôi lại phải lấy xe đưa vợ tôi đi uống nước trên Hồ Gươm “cho nó thoáng”, vì vợ tôi bảo ở nhà nó cứ “bí bí” thế nào ấy? Vợ tôi còn nói: “Bác sỹ dặn em không được xúc động nên anh không được làm em bực mình, em nói gì anh cũng không được cãi lại, em mà xúc động là con bị ảnh hưởng!”
Vậy là tôi cưới vợ được có 3 tháng thì vợ tôi đã kịp chuyển thành MẸ tôi lúc nào không hay??? Nhục nhục là! Sang tháng thứ 2, thì vợ tôi bảo tôi phải đưa đón vợ vì có thai mà tự đi xe máy thì rất nguy hiểm. Thế là hàng sáng tôi phải dậy sớm tranh thủ đánh răng rửa mặt rồi vào tận giường đỡ vợ tôi dậy, nếu biết hát chắc tôi đã đánh thức vợ tôi mỗi ngày bằng 1 bản tình ca để vợ tôi đỡ phải cằn nhằn vì ngái ngủ. Sáng nào tôi cũng đến văn phòng muộn cả tiếng đồng hồ, vì vợ tôi làm trên phố cổ còn tôi làm tận Mỹ Đình, đến chiều tôi lại hộc tốc phi xe từ Mỹ Đình lên phố cổ để đón vợ tôi về bất kể mưa hay nắng. Đi nhiều cũng có lợi các bạn ạ, mình thuộc hết cả vỉa hè Hà Nội vì đường tắc mấy khi đi được dưới lòng đường! Chỉ có điều các cụ già đi bộ phản đối tôi ghê gớm lắm vì có lần tôi quên mất khi đang đi trên vỉa hè lại bóp còi khiến 1 cụ đang đi bộ giật bắn cả mình phải về thay bỉm! Rõ khổ!
Sang tháng thứ 3… vợ tôi bắt đầu nghén, vợ tôi biết cách nghén lắm nên toàn chọn món rẻ tiền thôi, món rất là dân dã đằng khác: Cua rang me! Nhưng cũng không phải cả con cua, vợ tôi chỉ nghén mỗi CÀNG cua mới lạ chứ! Cứ vài ngày vợ tôi lại ăn cua 1 lần, tôi ngồi bên cạnh cổ vũ, vợ tôi bảo: “Bác sỹ bảo em ăn nhiều vào cho con nó cứng!”. Tôi bảo:”Anh sợ con nó cứng quá, em lại ĐẺ TÁO thì khổ!”. Có hôm, vợ đi làm về bảo: ” Anh ơi, ở cơ quan em có chị đang nghén TÔM HÙM đấy!”. Tôi gào lên: ” Vợ tránh xa bà ấy ra, LÂY là khổ đấy!”. Rồi tôi đứng vụt dậy đi thay quần (Chắc mồ hôi )
Thật may là cũng đến tháng thứ 4, chúng tôi đi siêu âm ở bệnh viện, bác sỹ thông báo: Chưa chắc lắm nhưng 90% là CON TRAI! Tôi gần như bay trên mây, HẠNH PHÚC éo thể tả được!!! Giờ vợ tôi không ăn cua nữa mà thích ăn gì thì ăn, nói gì tôi cũng nghe không dám cãi nửa câu, nhỡ vợ bực lại đẻ gái thì căng, phụ nữ giờ ghê lắm :-s, thích đẻ con nào người ta đẻ con đấy, các anh đừng đùa. Tôi thông báo cho bọn bạn trong đội bóng là tôi có con trai, chúng nó bảo thế phải khao, ờ thì khao … Chúng tôi ra quán bia hơi chém gió tưng bừng, tôi gần như mất kiểm soát khi ra sức chế nhạo mấy thằng sinh con gái! Tôi chém: “Chúng mày cầm sách vở qua nhà tao PHỤ ĐẠO thêm cho mà đẻ con trai!”
Tháng thứ 5, chúng tôi đi siêu âm lại, bác sỹ bảo: Chúc mừng nhé, CON GÁI đầu lòng, nhất anh chị! Ô, nhất nhì éo gì… Ơ kìa, tháng trước vừa bảo 90% trai, giờ gái là thế éo nào? Điên hết cả ruột, tôi với vợ nhất định không tin, đi trung tâm khác, vẫn gái, đi trung tâm khác nữa, nó nói khác hẳn luôn: NỮ 100%! Tất nhiên tôi thì không sao nhưng bọn bạn tôi chúng nó VUI ra mặt, chúng nó bảo: “Thôi, coi như bữa trước khao con “CHAI”, giờ khao tiếp CON GÁI, nhất mày! À, mà tối tao với vợ tao sang mày phụ đạo đẻ con gái nhé, nhà đông TRAI quá!”. Đông đông cái mả k.ụ chúng mày, con gái càng mừng! Tao thích con gái! Con gái tình cảm các bạn nhỉ! Tổ sư bà cái bọn trọng nam khinh nữ rồi cũng éo khá được đâu! Bạn bè mà thế à??? Bố yêu con gái bố, con gái nhỉ????
Sang tháng thứ 6, vợ tôi trông cồng kềnh lắm rồi, tôi vẫn cắn răng làm hết mọi việc, giờ vợ tôi đi làm về chỉ việc ăn với co chân xem ti-vi, mà hễ có khát nước chỉ cần chỉ búng tay là tôi mang đến. Giờ vợ tôi thay đổi nhiều hơn, đêm ngủ ngáy y như con bò tót rừng Amazon trên kênh Discovery ấy, không ngủ được, tôi bí mật vác gối ra phòng khách nhưng vợ cứ như điệp viên 007 phát hiện ra ngay, vợ tôi bảo: “Không phải em ngáy, con anh nó ngáy đấy! Em khổ sở thế này là do anh, anh phải chịu!”. Ừ thì chịu! Ở tháng này, vợ tôi ăn như thuồng luồng , vợ bảo: “Không phải em ăn, con anh ăn đấy!”. Ừ thì con anh ăn! Đêm đến vợ tôi đi tè liên tục, lần nào tôi cũng phải đi cùng vì vợ tôi sợ ma, vợ tôi bảo: “Con anh nó đ.ái đấy!”. Ừ thì con đ.ái, không có gì, anh chịu được , em không cần lo lắng, con nó đ.ái… mất ngon! Nhưng chưa là thấm gì so với việc CON tôi nó phát minh ra cái món OÁNH R.ẮM, Mi ẹ khỉ, cứ đang xem tivi đến chỗ gay cấn thì làm phát, chồng đang nằm bật cmn dậy rồi cố sống cố chết bò lết ra cửa sổ thò mũi ra không ngất cmn mất. Gớm khốn khổ, lúc tan KHÍ quay lại thấy vợ cười cười nói: “CON NÓ OÁNH R.ẮM ĐẤY, không phải em đâu!”. Ối cha mẹ ơi, ừ thì con oánh, nhưng lần sau con oánh thì vợ cũng phải báo chồng 1 tiếng chứ? OÁNH bất ngờ bỏ mi ẹ ra rồi ngồi đó mà cười!
Tháng thứ 7, vợ tôi trông như con tê giác trong phim Madagasca ấy các bạn ạ! Ngồi ăn cơm mà che hết cả cái ti vi 60 inch, di chuyển cứ như quay chậm, nom kinh kinh là! Giờ vợ tôi kêu đau chân, chân xuống máu gì gì đó nên tối nào tôi cũng phải bóp chân, ngày xưa chân vợ tôi thon dài như vậy mà giờ trông nó như chân bà Liên Xô trong phim Gấu mẹ VĨ ĐẠI. Vợ tôi bảo: “Em tăng được 8 kg rồi!”. Tôi động viên: “Không sao em ạ! Anh sẽ mua tivi to hơn! Tháng thứ 8, giờ tôi không phải bóp chân nữa mà vợ tôi chỉ đâu tôi bóp đấy vì cả người vợ tôi đau, tôi cũng chỉ biết bóp chứ chả biết làm thế nào, mình có chửa thay được đâu các bạn nhỉ??? Ngày nào vợ tôi cũng than: Không hiểu sao em SỜ vào đâu cũng thấy đau! Tôi bảo: Chắc em đau NGÓN TAY đấy ! Vợ tôi tăng thêm 2 kg nữa, vì vậy đến bữa ăn tôi không xem tivi nữa, tôi bật to để NGHE là chính!
Tháng thứ 9, cả gia đình nội ngoại được đặt trong tình trạng báo động, vợ tôi có nguy cơ đẻ bất cứ lúc nào! Ở cơ quan có anh bạn vợ đẻ rơi ở thang máy nên tôi càng sợ, có đêm tôi mơ: Tôi với vợ đi xem phim hài, vợ tôi cười to quá đẻ luôn ở rạp, tôi lập tức tỉnh dậy đi thay quần! Còn khoảng 3 tuần thì đẻ vợ tôi xin nghỉ ở nhà cho nó an toàn, chứ cứ đi làm mà đẻ ở văn phòng thì căng….
Vợ tôi ở nhà được vài ngày mà cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn, đang đi làm mà ở nhà hơi tý vợ nhắn tin: “Em thấy NÓ đau đau!”, một lúc lại: “Em thấy NÓ tưng tức!”rồi lại: “Em thấy NÓ cứ …nhoi nhói!”. Đau hết cả đầu, tôi nhắn tin lại: “Ôi trời đất ơi, em nghĩ anh là ai vậy, kiến trúc sư hay bác sỹ sản khoa??? Yên nào, anh còn làm việc!”. Ấy vậy mà có yên đâu, mới hơn 16h chiều đã nhắn tin: “Mấy giờ anh về?” rồi thì là ”Anh về sớm không con nó mong, anh về muộn nó cứ đạp em!”… Mà về nhà cũng không được yên thân, tý lại: ”Anh nghĩ con nó có XINH như em không?” (hoặc ”Chắc chân nó sẽ DÀI như chân mẹ nó anh nhỉ?” hay “Anh muốn con nó DỊU DÀNG và NỮ TÍNH như em không?” . Ôi thần linh ơi, tôi không chắc con tôi nó có xinh đẹp, hiền dịu hay chân dài như mẹ nó không, nhưng tôi mong rằng con tôi sau này sẽ có cái TRÍ TƯỞNG TƯỢNG PHONG PHÚ của vợ tôi!
Nhưng mãi cũng đến ngày vợ tôi phải đẻ các bạn ạ mới đầu thì mong chờ lắm, ấy thế mà đến lúc đó tôi lại run như cầy sấy, thế mới lạ!
Tôi nhớ hôm ấy là tết tây, 31 tháng chạp, tôi đang họp với sếp thì giật bắn cả mình vì điện thoại báo tin nhắn, mở ra thấy lại tin nhắn của vợ: “Chiều chồng về sớm đưa vợ đi chụp ảnh lễ hội hoa nhé! Nhanh không bọn trẻ trâu nó phá sắp xong rồi” . Tôi hối hả nhắn lại: “Biết rồi, anh đang họp!”. Chưa được 5 giây sau, lại tin nhắn, đến khổ , vẫn vợ nhắn: “Em vào viện đẻ, anh về ngay!”. Tôi tý thì đ.ái cả ra quần , dụi mắt mấy lần, bố khỉ, vừa đòi chụp ảnh đã đẻ rồi, căng thật! Tôi cuống cuồng xin về ngay, sếp hốt hoảng bảo:
– Mày ngồi lại họp nốt, còn 30 phút nữa thôi!”
Tôi bảo:
– Sếp thông cảm, có vẻ như vợ em sẽ đẻ luôn chứ không đợi chúng ta họp xong!”
Tôi phóng xe như bay vào bệnh viện, vừa thò mặt vào khoa sản đã thấy mẹ vợ tôi đứng đó, tay ôm thằng cu đỏ hỏn, ôi cha mẹ ôi tôi xúc động chảy cả nước mắt , tôi nói:
– Mẹ đưa cháu, con bế cho! Con trai hả mẹ?
Mẹ vợ tôi bảo:
– Ừ, con trai, nhưng là con cô này, người nhà không vào kịp mẹ bế hộ! Vợ con vừa vào phòng đẻ!
Ôi cha mẹ ơi, dơ dơ là! Hèn gì trông chim nó không to như chim tôi ……….. hồi nhỏ các bạn ạ! Tôi lại lao ra phòng đẻ, nhưng ở đó bác sỹ bắt ngồi ngoài hành lang đợi chứ không cho vào xem vợ đẻ như trong phim tôi vẫn xem
Ngồi chờ ở hành lang tôi thấy cơ man người là người, một người đi đẻ 10 người đi theo nên cái hành lang nó đông đặc người các bạn ạ. Mấy bà chửa thì kềnh càng đi lại dọc hành lang, 2 tay thò vào áo xoa TÝ trông kinh kinh là! Tôi hỏi 1 thằng cha ngồi đó: ”Xoa thế kia làm gì?”, thằng chả bảo: “Để kích thích cho “NÓ” mở!”. Tôi chả hiểu “NÓ” là cái gì? và MỞ để làm gì, nhưng xem ra có vẻ như cái này quan trọng lắm!? :-ss Mấy thằng cha cũng đợi vợ đẻ như tôi cứ liên mồm hỏi nhau: “Vợ ông mở chưa?”, ”Đang mở, mới được 5 phân!”, ”Vợ anh mở mấy phân rồi?”, ”Vào được 1 tiếng mà mới mở được 10 phân!”, ” Úi giờ, vợ anh MỞ còn TO hơn vợ em” … À, hóa ra thế đấy, giờ tôi đoán ra “NÓ” là cái gì rồi, Mi ẹ khỉ, chúng mày đưa vợ vào đẻ hay tổ chức cuộc thi … BÁN KÍNH thế hả? Lúc cái thằng VỢ MỞ 10 PHÂN quay sang hỏi tôi: ”Vợ anh mở mấy phân rồi?” :-q Tôi lạnh lùng trả lời: “Vào từ sáng, 5 tiếng rồi, chắc phải mở được NỬA MÉT!” . Úi giời, thằng đó nó rơi cmn điện thoại luôn, chết cụ mày đi, thích THI với bố à???
Tôi đợi đến 15h chiều mà vợ tôi vẫn chưa đẻ , nguyên nhân là “NÓ” không chịu MỞ các bạn ạ, bác sỹ bảo:
– Phải mổ thôi, anh ra ký thủ tục cho vợ đi mổ!
– Mổ? …có … sao không …ạ?” Tôi hốt hoảng hỏi
– Chả sao, nhanh thôi, cứ yên tâm, anh không tin chúng tôi à?
Tưởng gì, tất nhiên là tôi tin các bác sỹ, ngày xưa cấp tôi học chuyên TIN mà! Rồi vợ tôi nhanh chóng được đưa lên phòng mổ. Tôi lại ngồi đợi ở hành lang!
Ở hành lang phòng mổ thì khác vì người ta mổ đủ mọi ca bệnh, do đó hầu hết người nhà đều yên lặng chờ đợi. Tôi không thấy ai hỏi nhau kiểu như “Vợ mày mổ được mấy phân rồi?” như bên phòng đẻ. Ngồi đợi vợ đẻ mổ căng như dây đàn các bạn ạ, tôi lo lắng nghĩ ngợi đủ đường, không biết vợ tôi có làm sao không? Hoặc liệu bác sỹ có rạch quá tay vào con tôi không? Thời gian dài như vô tận…
Rồi cuối cùng cũng xong, em vợ tôi gọi điện thông báo vừa đưa con tôi về phòng hậu phẫu. Tôi chạy như bay về phòng, gia đình họ hàng đông như hội đang đứng chờ y tá tắm cho con tôi. Lúc sau y tá bế con tôi ra, bố vợ tôi đỡ tay rồi trao lại cho tôi. Xúc động trào nước mắt các bạn ạ! Tôi cố kìm nén cảm xúc, tôi mở tã ra để nhìn con tôi, chân đủ năm ngón này, tay đủ năm ngón này, mắt tai 2 cái đầy đủ này, miệng xinh giống mẹ này, mũi giống bố này, răng thì ….
– Ôi thôi, chết tôi rồi bác sỹ ơi! Thiếu rồi …Tôi gào lên nức nở.
– Thiếu gì??? Bác sỹ hốt hoảng…
– Bác sỹ nhìn kỹ xem thiếu cái gì? Hu! Hu! Hu! Bác sỹ bảo em tin bác sỹ mà giờ thiếu thế này à? Bắt đền em đi bác sỹ ơi! Tôi càng khóc tợn.
– Tôi chịu! Anh nói xem nào?
– CHIM con em đâu??? Bác sỹ mổ sót ở đâu rồi! Hu! Hu! Hu!
– Con gái thì làm đ éo có CHIM mà mày đòi! Bác sỹ gào lên giận dữ…
Ô thế con gái là không có chim à? Ôi giời ôi, sao bác sỹ không nói sớm! Gớm gớm chết chết, hóa ra cái bọn siêu âm thế mà chuẩn các bạn ạ, đ éo nhầm như mình vẫn nghĩ. Tôi tin là nền y học nước nhà hiện nay đã phát triển vượt bậc so với thế giới, siêu âm mà chuẩn 100% như vậy trong khi thế giới nhầm là bình thường! Tài tài là! Vậy là tôi ngưng khóc! Con gái càng yêu có gì mà khóc các bạn nhỉ?
Có lẽ trên đời này tôi chưa bao giờ được bế trên tay 1 sinh vật xinh đẹp như vậy, tôi cũng chưa thấy 1 thứ tình cảm nào gắn kết ngay khi chỉ vừa gặp mặt, một tình yêu kỳ lạ hình thành từ khi vợ tôi mang thai và kịp hoàn thiện vào giây phút tôi nhìn thấy con gái, đó là tình CHA CON!
Chào mừng con gái đến với cuộc đời, đến với gia đình và đến với bố mẹ!
Đọc bài viết của anh này là cười đau bụng các mẹ ợ, hôm nay đang ngồi làm việc tự dưng ông chồng gửi cho bài viết này, xong bảo “Vợ đọc đi này, tức cười lắm, xem có giống anh hồi lúc không?”
Anh chồng trong bài viết quả thật rất thương vợ các mẹ ợ, cách viết của anh dí dỏm nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng và đầy yêu thương. Anh viết lại tất cả những gì vợ phải trải qua trong suốt 9 tháng mang thai cho đến lúc sinh, và trong suốt quãng thời gian đó anh luôn có mặt và chứng kiến tất cả. Vợ anh lúc này không khác gì bà hoàng, vì khi vợ mang cốt nhục của chồng trong bụng thì vợ xứng đáng được anh nâng niu lắm chứ, đúng không các mẹ?
Đọc bài viết này lại làm em nhớ đến thời gian mang thai của mình, em cũng “hành” chồng em ghê gớm. Lúc 3 tháng đầu, em bị ốm nghén ghê gớm luôn các mẹ, em hầu như không ăn được thứ gì, cứ nghĩ đến thức ăn là em muốn nôn rồi nên cứ đến bữa ăn là em ngao ngán. Lúc đấy công ty chồng ở Q.10, còn em làm ở Q.11, sáng là chồng chở đến công ty, còn trưa nào cũng phải chạy qua công ty em rước em đi ăn những món em yêu cầu, mặc cho chỗ ăn thiệt là xa, chồng vẫn không nề hà gì, miễn sao em ăn thấy ngon miệng, con được khỏe mạnh, yêu chồng lắm các mẹ.
Rồi lúc em đi đẻ, chồng cứ chạy lăng xăng bên ngoài, vậy chứ những lúc bực bội, cáu tiết lên em cũng chửi chồng xa xả, nhiều khi nghĩ lại thấy thương lắm luôn. Bởi mới thấy, nếu chồng biết yêu thương, giúp đỡ và quan tâm vợ trong thời gian bầu bì và sinh nở thì vợ sẽ hạnh phúc biết bao các mẹ nhỉ, tinh thần vợ vui tươi như vậy thì sẽ chăm sóc con tốt hơn và sẽ không bao giờ bị trầm cảm nữa.
Nếu chồng biết yêu thương, giúp đỡ và quan tâm vợ trong thời gian bầu bì và sinh nở thì vợ sẽ hạnh phúc biết bao các mẹ nhỉ Ảnh minh họa: lấy từ Internet
Theo Hoang Hai Nguyen